Về quê họp lớp nói chi hết mừng
Thằng Toàn hô hoán tưng bừng
“Hai lăm năm đó, bay đừng trốn nha!”
Đường xa thì mặc đường xa
Máy bay không có thì ta đi tàu
Rập rình sắm nắm từ lâu
Mũ, giày, xịp, tất… áo màu thiên thanh
Lựa rồi xếp gọn để dành
Đợi giờ Rê đến khởi hành về Vinh
Giận cho ngày tháng vô tình
Cứ đi đủng đỉnh mặc mình đợi mong
Nhưng mà lòng đã dặn lòng
Phải nên tỏ vẻ như không có gì
Để con vợ nó đừng nghi
Bởi đi công tác lấy gì mà vui?
Cũng đừng mà có rung đùi
Gắng cho ngoan ngoãn, ngậm ngùi thế thôi
Ngày hai, ngày một dần trôi
Giờ Rê sắp đến đứng ngồi không yên.
Có hôm trời nắng như điên
Tôi ngồi mơ biển Quỳnh Viên mà cười
Nó nhìn, nó mắng “Đười ươi!”
“Đi vào rửa bát, cấm cười vu vơ!”
Cũng may là kịp lập lờ
Chứ không nó hiểu còn mơ hội hè.
Trên Face có mấy đứa khoe
Đi về họp lớp tận quê tít mù
“Rõ là một lũ ứ hừ,
Vào thời khốn khó cứ như bố đời!”
Nó nghe khẩu khí của tôi
Gật gù ra vẻ ơn trời chồng ngoan
Không như đám bạn trường Phan
Ăn rồi chỉ biết nói toàn chuyện chơi
Lại còn láo toét vẽ vời:
“Vợ chồng, con cái chẳng mời đứa mô…”
Hôm qua nó kiểm ba lô
Hỏi chồng “công tác ngày mô mới về?
Răng mà quần sóc nhiều ghê?
Quần dài mỗi cái tứ bề lủng toang?”
“Ừ, may mà vợ giỏi giang.
Nếu không chắc chắn khách hàng coi khinh.”
Hôm nay về đến thành Vinh
Có ai uống rượu thần kinh hoàn hồn?
Vinh, ngày 14 tháng 07 năm 2017
Tú Mu